Chương 55

Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

7.129 chữ

17-06-2023

Chờ Nghiêm Văn Hoa chạy về từ bên ngoài, hai người đã nói tới phân chia lợi nhuận thế nào.

"Lần này có thể ra biển tất cả đều nhờ Hoàng thượng, cho nên lợi nhuận chia Nghiêm gia hai, Hoàng thượng tám, Hoàng thượng thấy thế nào?" Khương Phù sảng khoái nói.

"Theo lời Nghiêm thái thái đi." Vĩnh An đế gật đầu một cái, đối với sự thức thời của Khương Phù rất hài lòng.

Mặc dù có đợt quyên góp lần trước, trước mắt quốc khố cũng không thiếu bạc, nhưng số bạc kia cũng không kham nổi ý tưởng của hắn, huống hồ hắn cũng không thể một chốc liền tiêu hết số bạc đó.

Xây cất hải cảng cần số tiền rất lớn, nếu chuyến này đi có thể thu được lời lớn, hắn liền có thể cho người đi xây lại hải cảng.

Bởi vì trước đây triều đình thi hành lệnh cấm biển, bây giờ hải cảng đã sớm lụp xụp tả tơi không chịu nổi, mà một khi mở lệnh cấm biển, chắc chắn sẽ không thiếu những thương nhân ra biển, xây lại hải cảng là điều chắc chắn phải làm.

Mà một khi xây xong hải cảng, hàng năm có thể thu được tiền thuế đáng kể, đến lúc đó triều đình cũng sẽ không thiếu bạc.

Bàn xong chính sự, Vĩnh An đế giữ Nghiêm Văn Hoa lại nói chuyện, để hai tỷ muội Khương Mạn qua phòng riêng nói chuyện.

Sau khi Khương Mạn nói cảm ơn với Vĩnh An đế liền cùng Khương Phù ra khỏi sảnh tiếp khách, tới viện của Khương Phù.

Vừa đi ra ngoài, Khương Mạn liền phản đối: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể đồng ý với Hoàng thượng chuyện ra biển chứ? Trên biển rất nhiều nguy hiểm, huống chi đó cũng không phải chuyện đơn giản, một chuyến ít cũng phải mất nửa năm, tỷ đi rồi cháu trai nhỏ của ta phải làm sao?"

Quan trọng nhất chính là Khương Phù chưa thương lượng với Nghiêm Văn Hoa đã trực tiếp quyết định, mới vừa rồi Nghiêm Văn Hoa nghe Khương Phù và Vĩnh An đế nói chuyện ra biểu, sắc mặt kia thật là...

Khương Mạn lắc đầu một cái, cảm thấy có lẽ lần này tỷ phu tức giận thật rồi.

Khương Phù nghe Khương Mạn phàn nàn xong mới cười nói: "Được rồi, nữ quản gia, đã lâu không được nghe muội kêu ca với ta, thật sự là có chút hoài niệm a."

"Tỷ!" Khương Mạn kêu một tiếng, nói: "Tỷ đừng có mà nói gần nói xa."

"Được rồi, ta sai rồi, được chưa?" Khương Phù mềm giọng nói: "Thật ra những chuyện này ta cũng đã nghĩ qua, mặc dù trên biển nhiều nguy hiểm, nhưng có thuyền lớn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Hơn nữa Hoàng thượng còn phái người hộ tống ta, những nguy cơ đó cũng giảm rất nhiều.

Cháu trai của muội cũng có a nương trông giúp.

Còn tỷ phu của muội, muội càng không phải lo lắng, hắn sẽ không giận ta thật đâu.

Tóm lại sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, muội cứ yên tâm đi."

Khương Mạn cũng không có ý thật sự trách móc Khương Phù, dẫu sao người đề xuất chuyện này là Vĩnh An đế, nếu Khương Phù thật sự không đáp ứng, sợ là sẽ khiến Vĩnh An đế không vui.

Nàng muốn trách thì chỉ có thể trách Vĩnh An đế.

Chẳng qua là nàng lo lắng cho Khương Phù, bây giờ nghe Khương Phù nói xong, mặc dù nàng vẫn lo lắng, nhưng biết trong lòng tỷ tỷ hiểu rõ, sự lo lắng này cũng giảm đi chút ít.

Nàng dặn dò: "Lúc tỷ tỷ ra biển chắc chắn ta không thể đi tiễn, chuyến này tỷ đi phải vạn phần chú ý an toàn, muội muội ở kinh thành chờ tỷ mang thắng lớn, mang tin tốt về."

"Được, muội cứ chờ tin tốt của ta đi." Khương Phù nói xong sợ Khương Mạn lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, nói tiếp: "Không phải muội nói muốn gặp cháu trai của muội sao? Đi, ta dẫn muội đi xem đứa cháu nhỏ của muội."

Con trai Nghiêm Nặc của Khương Phù sắp tròn hai tuổi, rất hiếu động, vừa rồi Khương Phù sợ con trai không hiểu chuyện đụng phải Vĩnh An đế nên cũng không ôm con trai ra tiền sảnh đãi khách.

Lúc này Nghiêm Nặc đang chơi trong viện của Khương Phù, mái tóc mềm được buộc thành một búi nhỏ, trên người mặc một bộ xiêm y màu đỏ sậm, trên cổ đeo một cái khóa màu vàng, đang lạch bạch đuổi theo sau một con gà, phía sau có một đám nha hoàn bà tử đang chạy theo.

Nhìn thấy Khương Phù, Nghiêm Nặc cũng không đuổi theo con gà nữa, chạy tới ôm chân Khương Phù nũng nịu nói: "Nương, nương."

Khương Phù cười, khom người ôm lấy Nghiêm Nặc, chỉ vào Khương Mạn nói với hắn: "Nặc nhi ngoan, gọi dì đi.

Đây chính là dì mà nương đã nói với con, có nhớ không?"

Nghiêm Nặc từ trong lòng Khương Phù thò đầu ra, đôi mắt đen láy lanh lợi nhìn Khương Mạn một hồi, nở một nụ cười giòn giã kêu một tiếng: "Dì."

"A." Khương Mạn đáp một tiếng, đưa tay ôm Nghiêm Nặc từ trong lòng Khương Phù, nói: "Mau tới đây để dì ôm một cái nào."

Nghiêm Nặc bị Khương Mạn ôm vào lòng cũng không nháo, nhìn chằm chằm mặt Khương Mạn một hồi, nói: "Dì, xinh đẹp."

Khương Mạn bị trêu chọc rất vui vẻ, "Miệng ngọt thế này, sau này không biết là gieo thương nhớ cho bao nhiêu tiểu cô nương đây."

Nghiêm Nặc chỉ ở trong lòng Khương Mạn một hồi liền nháo đòi xuống, sau khi Khương Mạn thả hắn xuống, hắn lại chạy đuổi theo con gà.

Khương Mạn nhìn hắn, quay đầu nói với Khương Phù: "Đáng tiếc ta sinh được một đứa con trai, nếu không ta sẽ nhận Nặc nhi làm con rể."

Khương Phù nghe mà miệng giật một cái, vội vàng lắc đầu, "Cho dù muội sinh được con gái, hai đứa nó cũng chỉ có thể là huynh muội."

"Vì sao?" Khương Mạn không hiểu.

Khương Phù không có cách nào giải thích với Khương Mạn tác hại của hôn nhân cận huyết, chỉ nói: "Bởi vì trong thân thể chúng nó chảy dòng máu của hai ta, ta hy vọng bọn nó có thể thân thiết như ta và muội vậy, cho nên vẫn là quan hệ huynh muội tốt."

Khương Mạn thầm nghĩ, quan hệ phu thê chẳng lẽ không thân cận sao? Bất quá nàng cũng chỉ là thuận miệng nói, trước không nói nàng sinh được một đứa con trai, cho dù thật sự là con gái, tỷ tỷ không đồng ý nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.

Khương Mạn cùng Khương Phù ở trong viện khoảng hơn hai khắc đồng hồ, nói chuyện cuộc sống, con cái của mỗi người.

Sau khi Khương Phù biết dạo này Khương Mạn sống trong cung không tệ cũng yên lòng, mặc dù tin tức về Khương Mạn ở trong cung nàng đại khái đều biết hết, nhưng chung quy cũng không rõ ràng.

Trò chuyện xong, hai người lại trở về sảnh tiếp khách.

Vĩnh An đế cho bọn họ thời gian nói chuyện riêng, các nàng cũng không thể không biết điều để Vĩnh An đế chờ lâu.

Bất quá hơn hai khắc đồng hồ đối với Nghiêm Văn Hoa đang nơm nớp lo sợ nói chuyện với Vĩnh An đế mà nói thì một ngày mà như một năm.

Thấy Khương Phù cùng Khương Mạn cuối cùng cũng trở lại, Nghiêm Văn Hoa bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm.

Vĩnh An đế cười một tiếng, để chung trà trong tay xuống, đứng dậy, nói: "Trẫm còn có việc, không quấy rầy mọi người nữa.

Trẫm ở trong cung chờ tin tốt của Nghiêm thái thái."

Đám người Khương Phù cùng Nghiêm Văn Hoa dĩ nhiên là vội nói: "Tuyệt không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng."

Từ Nghiêm gia đi ra, Vĩnh An đế nói lời giữ lời đưa Khương Mạn đến Hương Mãn lầu.

Hương Mãn lầu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, trang trí rất là thanh nhã.

Sau khi ngồi xuống ở phòng bao tầng hai, Vĩnh An đế để Khương Mạn gọi món, "Có lẽ ái phi tương đối rõ món ăn ở đây, để ái phi chọn món sẽ tốt hơn."

Vĩnh An đế đã nói như vậy, Khương Mạn đương nhiên không thể cự tuyệt, bất quá nàng không biết thói quen ăn uống của Vĩnh An đế, sau khi gọi mấy món theo sở thích của mình, lại gọi thêm mấy món thanh đạm.

Sau khi đồ ăn được mang lên, Khương Mạn phát hiện dường như khẩu vị của Vĩnh An đế không quá kén chọn, tất cả đồ ăn nàng gọi hắn đều gắp mấy đũa..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!